TẬP -1- : NỖI NHỚ SAO QUÊN CHƯƠNG 1 - Chủ đề : - HÀM TIẾU - CHƯƠNG 2 - Chủ đề : - NHẤT CHI MAI - CHƯƠNG 3 - Chủ đề : - TỪ ẤY BIẾT YÊU - CHƯƠNG 4 - Chủ đề : - NAMASTE - CHƯƠNG 5 - Chủ đề : - DẤU MỐC CUỘC ĐỜI -
TẬP -2- : DẤU CHÂN CỦA LÁ CHƯƠNG 1 - Chủ đề : - CHỈ NỞ VỀ ĐÊM - CHƯƠNG 2 - Chủ đề : - DẤU XƯA - CHƯƠNG 3 - Chủ đề : - BUỒN ƠI ĐỪNG ĐI - CHƯƠNG 4 - Chủ đề : - FORGET-ME-NOT - CHƯƠNG 5 - Chủ đề : - NGỠ ĐÃ QUÊN -
TẬP -3- : SA MẠC ẢO ẢNH CHƯƠNG 1 - Chủ đề : - MAI VÀNG VẪN NỞ - CHƯƠNG 2 - Chủ đề : - SẦU VẠN CỔ - CHƯƠNG 3 - Chủ đề : - THU VẮNG NGƯỜI YÊU - CHƯƠNG 4 - Chủ đề : - KẺ ĐỘC HÀNH - CHƯƠNG 5 - Chủ đề : - CƠN GIÓ THU PHAI -
TẬP -4- : MỘT GIẤC MƠ TIÊN CHƯƠNG 1 - Chủ đề : - HÁI SAO ĐỂ EM CƯỜI - CHƯƠNG 2 - Chủ đề : - XUÂN XƯA - CHƯƠNG 3 - Chủ đề : - HỜ HỮNG - CHƯƠNG 4 - Chủ đề : - CHO TA ĐẾM CUỘC ĐỜI - CHƯƠNG 5 - Chủ đề : - CHIỀU XƯA -
TẬP -5- : NHỮNG ÁNH SAO CHIỀU CHƯƠNG 1 - Chủ đề : - DẬP DIỀU MÙA XUÂN - CHƯƠNG 2 - Chủ đề : - YÊU MÀ CHẲNG BIẾT - CHƯƠNG 3 - Chủ đề : - NGÕ VẮNG TA VỀ - CHƯƠNG 4 - Chủ đề : - CŨNG TẠI EM THÔI - CHƯƠNG 5 - Chủ đề : - MONTREAL SOLO -
含笑 HÀM TIẾU
Tôi về thăm xóm nhỏ…
Trên đường trăng lầy lội của năm xưa…
Xóm vắng tịch liêu ánh trăng rọi bóng
Cây sữa già nằm chết lặng bên sông
Nhà em ở bên kia cây cầu nhỏ
Trăng lên rồi đang thủ thỉ cùng em
Hay là em đang bên gốc hoàng lan
Hồn em thả theo hương lan trong gió
Hay đang ở trên một con đò nhỏ
Vội vã chèo về cho kịp thổi cơm…
Trăng lên rồi trăng sáng…
Em đến đây đi với anh đêm trăng…
Tôi dừng bước, đứng trước cây cầu nhỏ
Bên kia cầu thấp thoáng mái nhà em
Lòng lâng lâng muốn vội bước qua cầu
Mà chân cứ ngập ngừng chưa muốn bước
Hàng dậu trước nhà mờ trong đêm vắng
Tiếng trẻ đùa thoang thoáng vẫn đâu đây
Bên dậu thưa hàm tiếu vẫn còn đầy
Hoa hàm tiếu hay em đang hàm tiếu (*)
Tôn Thất Mệnh - Oct 2012
(*) Chú thích của tác giả : ''Thái Chân hàm tiếu nhập liêm lai'' Dương quý phi mỉm cười bước vào rèm Thái Chân : Dương quý phi .
SÓNG GIÓ MỸ KHÊ Đà Nẵng còn biển Mỹ Khê Bốn mùa sóng gió đi về hơi xa Rừng thông nay đã về già Đọt thông cao vút trăng ngà chậm lên Bóng đêm lảng vảng hão huyền Lập lòe như đóm làm em bàng hoàng Thoạng nhìn ủ rũ dung nhan Tóc bay lả lướt nhẹ nhàng như tơ Trăng non lặn sớm bao giờ Bình minh ửng đỏ còn ngờ hoàng hôn Tôn Thất Văn- Thơ của ba tôi - 1933 XUÂN VỀ Xuân về lại viết thơ xuân Viết mừng hai mẹ viết mừng tuổi em Mười bảy xuân còn lem nhem Mỗi lần đi ngủ nằm bên mẹ hiền Mừng mẹ một gói trà liên Lạng thuốc cẩm lệ một bình rượu sâm Mừng em hai chữ đồng tâm Hoa xuân càng thắm hương xuân càng nồng Má đào càng nắng càng hồng Càng phô thanh sắc càng lồng thanh hương Mừng em thêm chữ tình thương Cho xuân thêm ấm cho vườn thêm hoa Tôn Thất Văn - Thơ của ba tôi - không rõ ngày sáng tác
CÔ LIÊU Chỉ một lần thôi khi nói yêu
Yêu tôi thì chớ nói chi nhiều
Lại đây ngồi cạnh tôi cơn gió
Cứ để hồn tôi trong tịch liêu
Dưới đáy hồ nghe có tiếng reo
Trăng sao đụng chạm tiếng gì kêu
Mây tan trăng vỡ hay sao vỡ
Cũng chẳng làm tôi phải giật mình
Đã đến mà sao cứ lặng thinh
Trời hừng sáng đón ánh bình minh
Hồn tôi theo đuổi chân em bước
Nhức nhối tim đau với cuộc tình
Tôn Thất Mệnh, Montreal ngày 22 tháng 11 năm 2012 BUỒN LANG THANG (1) Ta cười vì người bảo ta cười Ta vui vì người bảo ta đừng sầu bi Qua lăng kính con người sao thấy rõ Cái thật hình hài lỗ chỗ ruột tim gan Và khối óc già khô héo bởi thời gian Ta buồn ta đi lang thang Tôn Thất Mệnh , Montreal ngày 14 tháng 12 năm 2012 BUỒN LANG THANG (2) Đi đâu cũng trở về đây Biển xưa có phải như vầy biển nay ? Biển nay sao lắm chim bay Bình minh cũng lạ hoàng hôn cũng kỳ Em thì quá tuổi dậy thì Anh thì đến tuổi nằm lỳ đếm sao Dù biển không mặn là bao Cùng em có thể chiêm bao suốt đời ? Tóc anh xanh ngắt một thời Tóc thề em để cả đời chấm vai Thân anh dù chẻ làm hai ? Tim anh sao để cho ai đập dùm ? Lang thang đâu có đường cùng Ta đi như thể đang khùng, không sao ! Tỉnh say không khác là bao Cuối cùng say tỉnh về ao quê nhà Ta buồn ta đi lang thang Tôn Thất Mệnh , Montreal ngày 14 tháng 12 năm 2012 HOA SEN Một đóa sen hồng trong nắng êm
Vươn lên khỏi mặt nước êm đềm
Như là muốn nói điều gì đó Này hãy cùng ta lại đó xem Ôi chao ! Sen đẹp hồng như ngọc
Sen tươi như lúc miệng em cười Hương thơm sen tỏa nghe trong gió Át cả mùi hôi của bụi trần Hồng đỏ là sen của Thích Ca
Sen đem hơi ấm đến Ta Bà
Sen trao hơi thở mùa sen nở
Dịu ấm tình duyên của chúng ta Tôn Thất Mệnh , Montreal ngày 24 tháng 12 năm 2012 TỐNG BIỆT -- 送別 (*) Tiễn người sao chẳng tiễn sang sông ? Vì đang nỗi sóng ở trong lòng Bóng chiều chưa khuất con đò nhỏ Mà mắt tuôn dài hàng lệ trong Người đi như tráng sĩ ra đi Nên người không sợ buồn chia ly Nên người không hẹn ngày tao ngộ Mang chí lớn đi người sợ gì ? Ta vẫn biết người buồn tối qua Vì ai mẹ đổ lệ chan hòa Mẹ sao không nói lời ly biệt Chỉ có người thôi mới hiểu ra Ta vẫn biết người buồn tối qua Vì em chị đổ lệ chan hòa Sao chị không vài câu giã biệt Chỉ có người thôi mới hiểu ra Người buồn, buồn thật sáng hôm nay Trời thu lạnh với gió heo may Đứa em gái nhỏ ngây thơ quá Ôm mãi áo anh trong cánh tay Người đi thôi cứ để người đi Đau đớn làm chi giây phút này Sông quê đâu phải con sông Dịch Tráng sĩ không về chỉ một đi Tôn Thất Mệnh, Montreal ngày 28 tháng 12 năm 2012 (*) Lấy cảm hứng từ bài Tống biệt hành của Thâm Tâm Tặng sinh nhật Anh Tôn Thất Phú Sĩ : "Sinh nhật thất tuần anh vẫn trẻ Trông anh vui, mạnh khỏe như xưa Hình bóng anh năm nào cũng thế Độ thu về, rõ nét trong tim..." Tôn Thất Mệnh 01-10-2012 YESTERDAY Tôi nhớ anh tôi một thuở nào Anh rời đất mẹ tại vì sao ? Anh đi để lại niềm mong ước Cha già vẫn tưởng đang chiêm bao ! Rồi một ngày nao tôi cũng đi Tại sao xin chớ hỏi làm chi Tôi khờ tôi dại tôi ngu quá! Làm mẹ buồn hiu lệ thấm mi ! Rồi một chiều nao em cũng đi Tại sao xin chớ hỏi làm chi ! Em tôi khờ dại ngu ngơ quá… Quê hương ruồng bỏ sao ra đi ? Ôi thôi cả một hòn non nước Nó chiếm hồn ta cả buổi chiều Dĩ vãng mờ dần trong nắng nhạt Đêm về cô quạnh gió hiu hiu… Tôn Thất Mệnh, mùa thu 14/10/2012 TUỔI GIÀ Nhân sinh đếm bởi tháng ngày Lọt lòng mới đó giờ đây đã già Mới qua ôm mẹ xin quà Nay đà răng rụng quáng gà tay run Nhân sinh thất thập cổ lai hy Trời cho chỉ vậy cũng vui đi Nếu được cho tròn thêm chục tuổi Tám mươi trọn vẹn cổ lai hy Hỡi người bạn quý của tôi ơi ! Tặng bạn bài thơ của cuộc đời Lòng thành chúc sống lâu trăm tuổi Mà cười còn cả bộ răng tươi ! Tôn Thất Mệnh , Montreal tháng 11 năm 2012 ĐÊM CÔ LIÊU Chỉ một lần thôi khi nói yêu
Yêu tôi thì chớ nói chi nhiều
Lại đây ngồi cạnh tôi cơn gió
Cứ để hồn tôi trong tịch liêu
Dưới đáy hồ nghe có tiếng reo
Trăng sao đụng chạm tiếng gì kêu
Mây tan trăng vỡ hay sao vỡ
Cũng chẳng làm tôi phải giật mình
Đã đến mà sao cứ lặng thinh
Trời hừng sáng đón ánh bình minh
Hồn tôi theo đuổi chân em bước
Nhức nhối tim đau với cuộc tình
Tôn Thất Mệnh, Montreal ngày 22 tháng 11 năm 2012 MỘNG DU Đêm nay không ngủ để làm thơ Vườn ta trăng sáng tự bao giờ Hãy chảy mạnh dòng máu hồng cứ chảy Để ý thơ cùng máu cứ dâng trào Đêm nay ra biển để làm thơ Sóng to gió lớn tự bao giờ? Hãy vỗ mạnh cơn sóng gào cứ vỗ Vỗ vào tim để tim vỡ thành thơ Đêm nay trăng sáng hãy làm thơ Đáy hồ trăng réo tự bao giờ Nhìn trăng ta tưởng ta đang mộng Đêm trăng trăng sáng cứ làm thơ Đêm này có chết cũng làm thơ Đời mang đau khổ tự bao giờ? Cứ đau khổ nếu đời nhiều đau khổ Khổ để rồi ta sẽ nhổ ra thơ… Ta đã bỏ đi xa quá rồi Ai cùng ta cạn chén ly bôi Xin hãy dẫn cho ta sống lại Chốn cũ tình xưa có mọi người Tôn-Thất Mệnh Mùa thu năm 2012
NỖI NHỚ SAO QUÊN Gặp nhau không phải tình cờ
Mà do trời xếp vần thơ diệu huyền
Xa xưa lắm mối tình đầu em nhớ ?
Dấu chân ngà trên cát của ngày xưa ! Thế sao anh lại thờ ơ ?
Do duyên không nợ, anh vờ lòng thay !
Giờ đây có tiếc có say
Đi đâu mà kiếm tình cay tình nồng Giờ đây dù nhớ dù thương
Chim kia sao gọi chim muông trở về
Giờ đây dù có lời thề
Tơ hồng Nguyệt lão bốn bề kiếm đâu Giờ đây, bóng xế, gỡ cầu
Đôi dòng tâm sự cho sầu lòng ai
Những năm những tháng phôi phai
Tình dù dang dở vẫn hai mái đầu Tặng một người xa lắc xa lơ
Tôn Thất Mệnh, Oct 2012
HOA HỒNG NÀY LÀ GIẢ Anh tặng em một đóa hoa hồng Trong ngày lễ tình yêu Trên đóa hoa anh tặng Còn đọng một chút sương hay những giọt nước mắt ! Đóa hoa nhỏ hôm nay là một minh chứng Minh chứng rằng... Anh yêu em như cánh đồng yêu lúa chín Như thành phố sương mù nuôi dưỡng chúng ta Hay chỉ là em nghĩ... Em là hoa mà anh là bướm Anh chọc ghẹo em hay anh đang dụ dỗ tình yêu ! Hay tình anh chỉ là con đom đóm nhỏ mùa xuân ? Hay chỉ là như một ngọn gió lạnh mùa thu ? Hoặc chỉ là một chút ánh nắng của mùa đông ảm đạm ? ... Ôi anh ơi cuộc đời sao huyễn hoặc Anh là anh hay là ai, mà không phải là anh Anh nhớ cho trong trí óc mong manh Lòng em biết hoa hồng này là giả Em thổn thức lòng em đau khôn tả Anh là anh hay không phải là anh Em thổn thức... Hoa hồng này là giả !!! Tôn Thất Mệnh, ngày 14 tháng 02 năm 2017 NHÀN CƯ Chiều nay xuống dưới thọt bi da
Thọt với ông già Kê-Béc-Coa (Québécois) (*)
Tay lão run mà sao thọt dử
Thọt hoài thua lão bực mình ra Lên trển thay đồ đi píc-xin (1)
Hết pic-xin lại đến xì-pa (2)
Hết xì-pa lại vô xô-nà (3)
Hết xô-nà lại mở Phê ra (4) Khương Tử Nha ngày xưa phạt Trụ
Tám chục tuổi đầu mới bước ra
Phạt Trụ lập Chu, công hiển hách
Công hầu khanh tướng đất Tề gia Ngày nay ta bắt chước Khương Gia
Thay vì câu cá đánh bi da
Biết đâu được bổ làm quan lớn
Lã Vọng thời xưa sáng mắt ra Nói vậy chứ đời đâu dể thế
Chèo queo từ thuở mới lên ba
Dù tài không thiếu tâm không thiếu
Lã Vọng làm sao bì với ta (1) Piscine (2) spa
(3) sauna
(4) facebook (*) Người Gia Nã Đại sống tại tỉnh Quebec, thường gốc Pháp Tôn Thất Mệnh, ngày 14 tháng 02 năm 2017 LƯU ĐÀY Với tay bắt lấy cái trăng
Chị Hằng nổi giận đá văng khỏi trời
Xuống trần làm kiếp con người
Tụng kinh gõ mõ làm cười thế gian Ngọc Hoàng biết được than van Chọc ai không chọc chọc nàng Nguyệt Nga Tha mi ta không dám tha
Nguyệt Nga biết được chửi cha ông trời Thôi thì ở dưới đời đời Biết đâu Phật Tổ thương thời tha mi Thế tục nhiều chuyện lâm ly Kể cho trời biết một khi về trời Tôn-Thất Mệnh, ngày 18 tháng 2 năm 2017 ĐỂ EM KHỎI PHẢI MỘT MÌNH SAY Mưa tạnh mà mây cũng đã tan
Ánh hồng lộ dạng chiếu hào quang
Trời Tây chơm chớp sao hôm nở
Em ở trời Đông anh nhớ không ? Em ở trời Đông em nhớ anh
Phải chờ cho đến lúc bình minh
Khi mà tất cả vì sao tắt
Sao mai tỏ sáng cũng vì anh Anh ở bên Tây em ở Đông Làm sao em gặp người mình trông
Chén ly bôi đập tan từng mảnh
Để em khỏi phải một mình say Tôn-Thât Mệnh, ngày 20 tháng 02 năm 2017 Partager : Ecrire un commentaireJ'aime
Publié le 14/01/2021 à 05:37 par menhtonthatTags : centerblogimageTÔI VẪN BIẾT Tôi vẫn biết trong khu phố nhỏ
Có người con gái đẹp như mơ
Tóc em dài đổ xuống đôi vai
Mắt em buồn đợi ai bên cửa Từ con sông tuổi thơ khờ dại Về đây rồi vẫn dại như xưa
Tiếc làm chi quá khứ si mê
Thờ thẩn mãi hồn lìa khỏi xác Lý nào nay máu em thôi chảy
Để hồn si lặp lại hồn si
Cho đời em mất hẳn xuân thì
Lòng đã chết thì tình cũng chết Có lý nào không gian nhỏ lại
Và thời gian đứng lại trên mi
Đôi má hồng nhòe bởi lệ si
Lòng thổn thức, môi run rẩy mãi Tôi vẫn biết khi tôi vẫn thở
Trái tim này đập loạn vì em
Tôi yêu, em chẵng phải cô liêu
Tôi vẫn biết và em phải biết Tôn-Thât Mệnh, ngày 22 tháng 02 năm 2017 NHẤT CHI MAI Ô hay xuân đã đến rồi ư
Làm em giờ cũng hết tương tư
Ngoài sân một bước hoa mai nở Một cành chỉ một, nhất chi mai (1) Ô hay xuân đến có gì hay
Chỉ có ngoài sân một bướm bay Đầu xuân còn lạnh hoa chưa nở
Một cành chỉ một, nhất chi mai (1) Hôm nay xuân đến áo quàng vai
Mở cửa đón mùi hương của mai
Hương mai nhẹ quá rung chưa đủ
Làn môi mọng đỏ của em tôi Vũ trụ giờ đây như tái sinh
Trời như rõ nét ánh bình minh
Xa xa đàn nhạn vươn theo gió
Mây hồng đang giởn với trời xanh Tưởng rằng sao rụng tan từng mảnh
Trăng cũng mờ đi ánh nguyệt minh (2)
Thế giới ta còn chưa sáng hẳn
Sao mai vẫn chớp ở trời xanh (1) Nhất chi mai tức một cành mai (2) Ánh nguyệt minh tức ánh sáng trăng Tôn-Thât Mệnh, ngày 25 tháng 02 năm 2017 CHIA PHÔI hay TRƯƠNG CHI Về đi em, về đi Đã đến giờ biệt ly Thôi đừng rót nữa anh say quá Anh cạn ly này để tiễn em ! Đã biết chia phôi sầu vạn cổ Em hát làm chi ! Em hãy đi ! Thiên thu anh vẫn là câm nín Im lặng vô cùng trong biệt ly Từ nay anh thế gả Trương Chi Tình anh là một khối tình si Tương tư chén ngọc tan thành nước (*) Em chỉ mất đi giọt sầu bi Tôn-Thất Mệnh, ngày 26 tháng 02 năm 2017 (*) Chú thích : Trương Chi Mị Nương (truyện cổ tích Việt Nam). Ngày xưa, có nàng Mị Nương là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, con của một vị quan đại thần. Nàng sống mà như con chim bị giam lỏng bởi chiếc lồng khổng lồ, chính là nhà quan phủ nên lúc nào cũng buồn bã. Cha nàng thấy vậy liền cất cho nàng một ngôi nhà nhỏ ở bên con sông cạnh nhà để nàng ra đó thư giãn. Nàng vẫn thường ra căn nhà đó thêu thùa, đọc sách và say đắm một tiếng sáo trên dòng sông. Tiếng sáo ấy là của Trương Chi, một anh thanh niên ở làng chài ven sông, thổi sáo hay nhưng tướng mạo vô cùng xấu xí. Bỗng có một thời gian tiếng sáo không còn xuất hiện và Mị Nương do quá thương nhớ tiếng sáo mà sinh bệnh. Đã rất nhiều vị đại phu được cha nàng mời đến mà vẫn không tìm ra nguyên nhân căn bệnh. Một hôm, vô tình cha nàng biết được tiếng sáo của anh thanh niên tên Trương Chi chính là nguyên nhân của căn bệnh của con gái. Ông liền mời chàng đến để chữa bệnh cho Mị Nương. Nhưng khi chàng đến phủ, ông thấy chàng xấu xí thì lệnh chỉ được thổi sáo từ ngoài sân vọng vào chứ không được ra mắt Mị Nương để tránh cho nàng phải thất vọng. Mị Nương nghe thấy tiếng sáo quen thuộc thì hồi phục nhanh chóng. Rồi nàng khỏi bệnh và xin cha cho mời người sáo ngoài sân vào để nàng cảm ơn. Bất đắc dĩ, cha nàng đành cho gọi chàng Trương Chi vào. Vừa thấy Trương Chi, Mị Nương đã vô cùng thất vọng vì dung mạo của chàng vô cùng xấu xí. Nàng tỏ ý lạnh nhạt, bảo Trương Chi đi ra, và không còn mê tiếng sáo của chàng như trước kia nữa. Trương Chi kể từ khi về nhà đã thầm yêu Mỵ Nương. Một hôm chàng tìm đến nhà của Mị Nương và thổ lộ nỗi lòng mình với nàng. Nhưng nàng từ chối. Trương Chi thất vọng và đau buồn cho thân phận nghèo hèn của mình, không thiết làm ăn gì nữa, mang bệnh tương tư, biếng ăn, mất ngủ, sầu héo dần mà chết. Những người bạn cùng làng chài vớt xác chàng và đem chôn. Đến khi bốc mộ mọi người thấy một khối cầu, to bằng quả cam, trong suốt như pha lê bèn đem gắn vào mạn chiếc thuyền cũ của chàng. Một lần tình cờ, cha Mị Nương đi ra bến sông, thấy có một viên hình cầu đẹp và sáng như ngọc ở mạn một chiến thuyền câu liền mua về rồi sai thợ ngọc làm thành chiếc chén uống trà. Nghe nói cha vừa đặt làm chiếc chén mới rất đẹp Mị Nương đòi cha cho dùng thử. Nhưng vừa rót trà vào, nàng thấy trong chén trà hiện lên hình bóng Trương Chi, tức thì tiếng sáo năm xưa hiện lên như than như trách. Mị Nương chạnh lòng nhớ lại mối tình đã qua. Một giọt nước mắt của nàng rơi xuống chén và chiếc chén tan ra thành nước. UYÊN ƯƠNG Nàng đến từ cái vô minh
Còn chàng từ kiếp súc sinh trở về
Gặp nhau ta gắn lời thề
Suốt đời là vịt không hề lìa xa Chàng là vịt trống tên Uyên
Nàng là vịt mái tên Ương dịu dàng
Cùng chàng xây tổ ấm vàng
Đời đời kiếp kiếp không hề xa nhau Hôm nay nàng đẻ trứng vàng Chàng đành phải giả từ nàng chàng đi
Chàng đi dăm bửa rồi khi Trứng nở chàng sẽ về đi theo nàng Anh ơi trứng nở chín con
Em cùng con ngóng , anh còn nơi đâu ? Hay anh đã rớt vực sâu ? Em không muốn sống để sầu ly tan Nay con mình đã vững vàng
Đến lúc em phải lên đường kiếm anh
Ôi sông mát lẫn trời xanh
Em bay vào đá cùng anh trọn thề Tôn-Thất Mệnh, ngày 28 tháng 02 năm 2017 Chú thích : Uyên ương trống không bỏ rơi gia đình, nó chỉ tạm thời rời bỏ con mái trong thời gian ấp trứng và sẽ quay trở lại khi trứng đã nở. Ngay sau khi uyên ương con nở ra, mẹ chúng bay xuống đất và kêu để giục các con rời tổ. Sau đó các uyên ương con sẽ theo mẹ đến một vùng nước gần đó, nơi chúng sẽ thường xuyên gặp mặt cha mình, lúc này uyên ương cha đã quay trở về và bảo vệ con cái cùng mẹ chúng. Nếu như uyên ương cha không có mặt vào lúc đó thì có nghĩa là nó đã chết trong quá trình rời nhà trước đó và uyên ương mẹ sẽ lao đầu vào đá để chết theo chồng. Con người lắm lúc thua con vật nhất là trong tình nghĩa vợ chồng, cùng sự thủy chung. THƠ NGÔNG KHÔNG ĐỀ Mỗi ngày làm một bài thơ Thơ vui bỏ túi thư buồn bỏ tim Lâu lâu mở túi ra xem Bao nhiêu thơ túi bấy nhiêu thơ buồn Khi mà lẫn lộn buồn vui Không biết bỏ túi hay là bỏ tim Thì thôi gởi nó cho em Tim em còn trống thì em bỏ giùm Tôn-Thất Mệnh, ngày 28 tháng 02 năm 2017 PARIS CÓ GÌ ĐỂ NHỚ Chỉ một lần đến, một lần đi
Tôi nhớ Paris
Vườn Luxembourg, ngồi ghế đá
Bên anh bên chị, nhắc chuyện xưa
Nhớ phố Rivoli, vườn Tuileries
Bảo tàng Louvre, quảng trường Concorde
Anh cùng tôi dạo phố Paris
Tôi nhớ Paris
Mùa hè nắng gắt
Cùng chị đi thuyền trên sông Seine
Thuyền vui mà sao chị buồn tênh !
Tôi nhớ Paris
Nhớ Khải Hoàn Môn
Nhớ Toà Đô Chánh
Nhớ cả nhà thờ, nhớ tháp Eiffel
Nhớ con đường dọc bờ sông Seine
Cầu Mirabeau làm ta ngơ ngác
Tôi nhớ Paris Nhớ phố Montmartre
Nhớ tách cafe
Nhớ Guillaume Apollinaire... Vincent van Gogh…
Nhớ cả nhà thờ Sacré-Cœur
Tôi nhớ Paris
Chỉ một lần đến, một lần đi
Tôn Thất Mệnh , Montreal ngày 21 tháng 11 năm 2012
NGẬP NGỪNG Định mở miệng nói yêu em Em trợn con mắt làm tôi ngập ngừng Coi ra tôi khá lừng khừng Thân con sư tử mà gan con rùa Định mở miệng nói thương em Em cười ha hả làm tôi ngập ngừng Coi ra tôi xui quá chừng Tôi chưa kịp nói em cười bể tai Định mở miệng nói nhớ em Em chân chữ bát làm tôi ngập ngừng Coi ra tôi khôn quá chừng Dại gì nhớ cái chân đi hai hàng Định mở miệng nói nuôi em Thân em mập ú làm tôi ngập ngừng Coi ra tôi tính quá chừng Tuần mười ký gạo em vừa đủ no Tôn-Thất Mệnh, ngày 27 tháng 03 năm 2017 T.B. Trong cuộc sống ta có nhiều lúc ta ngập ngừng, ngập ngừng đủ chuyện, chuyện gì cũng có thể ngập ngừng không quyết đoán. Rồi có ngày nào đó ta hối tiếc và tự trách mình : Phải chi lúc ấy hay ngày xưa mình... ĐÀ NẴNG SÔNG HÀN Bên ni sông Hàn có công viên ghế đá
Bên tê sông Hàn có cây lá sum sê
Bên ni ngó qua bên tê
Lòng buồn viễn xứ ngó dùm anh nhe Quê em có nhịp cầu tre
Vào mỗi trưa hè có tiếng ve kêu
Quê em có ao cá trê
Có rặng trâm bầu uống nước sông quê Quê anh có hàng cây me
Có hàng phượng vĩ mát đường anh đi
Chiều về ghế đá công viên
Đốt vài điếu thuốc lòng cay cay buồn Bên ni sông Hàn anh buồn chi buồn lạ
Ở bên tê em có nhớ anh không
Nhớ thì hãy cố chờ trông
Chuyến đò ngang sẽ đưa anh sang cùng Tôn-Thất Mệnh, ngày 29 tháng 03 năm 2017 KINH KHA Trường Giang hỡi sông dài bao nhiêu dặm
Hôm nay đây ta đi làm Kinh Kha
Một gươm thôi chém chết Tần Vương
Tần bạo chúa muôn đời nguyền rủa Đêm nay đây ta cạn chén rượu này
Lấy bút nghiêng và ta cất gươm đao
Thái tử Đan ta xin nhận hoàng bào
Làm tráng sĩ hay làm thi sĩ Rượu đâu hãy đem thêm vài chén lớn
Bút nghiêng đâu và đem giấy cho ta
Hùng khí đâu ta sẽ viết bài ca
Bài ca này xin dâng cho tri kỷ Mùa thu này trên bờ sông Dịch
Thái tử Đan bày tiệc đãi ta đi
Với bản đồ Yên Quốc cùng thủ cấp Phàn Ư Kỳ
Và kiếm báu là thanh chủy thủ “Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê
Tráng sĩ một đi không trở về” Ngựa đâu hãy lên yên cho ta cưởi
Hàm Dương đâu buồn hận ngút trời Kể từ đây Hàm Dương quên mỹ nữ
Quên rượu bầu quên tri kỷ của đời ta Hởi ôi Hàm Dương hởi ôi sông Dịch
Chẳng ai đem thành bại luận anh hùng
Ta tiếc quá đường gươm chưa đủ sát
Kinh Kha hề tráng sĩ lưu danh “Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê
Tráng sĩ một đi không trở về” Tôn-Thất Mệnh, ngày 31 tháng 03 năm 2017 -- KINH KHA -- Kinh Kha là môn khách của Thái tử Đan nước Yên và là người rất nổi tiếng vì đã ám sát bất thành Tần Thuỷ Hoàng. Câu chuyện về Kinh Kha được chép lại ở thiên Thích Khách Liệt Truyện trong cuốn Sử Ký của Tư Mã Thiên. Chủ nghĩa anh hùng phản ánh lý tưởng chung của thời đại đó đã được ghi chép lại trong cuốn Sử Ký của Tư Mã Thiên. Mang theo một thanh gươm chuỷ thủ tẩm thuốc độc giấu trong tờ bản đồ (được cuộn tròn lại), Kinh Kha và Tần Vũ Dương vào trong triều đình nước Tần. Tần Vũ Dương mang tờ bản đồ còn Kinh Kha mang đầu Phàn Ư Kỳ. Tần Vũ Dương hoảng sợ biến sắc mặt. Kinh Kha lấy bản đồ trong tay Tần Vũ Dương dâng nộp vua Tần. Khi mở bản đồ Kinh Kha rút thanh chuỷ thủ đâm Tần Thủy Hoàng. Kinh Kha đâm trượt khiến Tần Thủy Hoàng có cơ hội bỏ chạy. Khi Kinh Kha đuổi theo vua Tần trên điện, Tần Thủy Hoàng được các quan trong triều nhắc liền rút kiếm sau lưng chém Kinh Kha bị thương ở tay. Biết rằng không thể hoàn thành nhiệm vụ, Kinh Kha ném thanh chuỷ thủ vào người vua Tần nhưng trúng vào cái cột đồng. Cuối cùng, binh lính Tần xông vào giết chết Kinh Kha. Như vậy Kinh Kha đã chết và không bao giờ có Kinh Kha thứ hai. Bài thơ này Tôn-Thất Mệnh giả làm Kinh Kha lần hai để đi chém bạo chúa Tần Thủy Hoàng phục thù cho Kinh Kha. Nhưng tiếc rằng Kinh Kha lần 2 nầy không có đầu Phàn Ô Kỳ cũng không có thanh gươm chuỷ thủ chém sắt như chém bùn...Nên Tôn-Thất Mệnh cũng thất bại hi.hi... Tôn-Thất Mệnh -- KINH KHA LẦN HAI -- Sông Dịch hỡi sông dài bao nhiêu dặm Hôm nay đây ta sẽ thế Kinh Kha Một gươm thôi ta chém chết Tần Vương Tần bạo chúa muôn đời người nguyền rủa Đêm nay đây ta cạn chén rượu đào Lấy bút nghiêng, ta cất tạm gươm dao Thái tử Đan, ta tiếp nhận hoàng bào Làm tráng sĩ thay Kinh Kha đã tử Rượu đâu hãy đem thêm vài chén lớn Bút nghiêng đâu và lấy giấy cho ta Hùng khí đâu ta sẽ viết bài ca Hồn tráng sĩ ta xin dâng tri kỷ Thu về muộn, ôi! Trên bờ sông Dịch Thái tử Đan bày tiệc đãi ta đi Bản đồ Yên, thiếu thủ cấp Ư Kỳ Và kiếm báu không là thanh chủy thủ Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê Tráng sĩ ra đi chẵng có trở về Ngựa đâu hãy lên yên cho ta cưởi Bến Hàm Dương ta hận ngút trời xanh Và hôm ấy Hàm Dương quên mỹ nữ Quên rượu bầu tri kỷ của đời ta Hàm Dương hởi, hởi ôi con sông Dịch Chẳng ai đem thành bại luận anh hùng Ta tiếc quá đường gươm chưa đủ sát Nhị Kinh Kha hề tráng sĩ lưu danh “Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê Tráng sĩ ra đi chẵng có trở về” Tôn-Thất Mệnh, ngày 31 tháng 03 năm 2017 TRÁI TIM VẪN THỞ Anh không biết có ai đâu em
Bởi vì anh chẳng muốn buồn thêm
Đoạn đường dù vắng em anh vẫn
Nhẹ bước chân dài tuy vắng em Anh không quen biết ai đâu em
Dù rằng nhiều lúc muốn làm quen
Con đường vắng bóng em anh vẫn
Thơ thẩn một mình tuy thiếu em Anh không say đắm ai đâu em
Cho nên anh chẳng phải sầu thêm
Bóng em đâu phải vô tình nhỉ
Nhiều lúc em về trong dáng đêm Có thể là anh chưa hết yêu
Chẳng phải tim anh lười biếng rồi
Có thể mai kia trời lại sáng
Thấy rõ bông hồng thử hái thôi Và giờ đây sống trong đơn côi
Nhưng lòng anh vẫn cứ bồi hồi
Vì xuân đã đến hoa đào nở
Làm trái tim anh rung động thôi Tôn-Thất Mệnh, ngày 31 tháng 03 năm 2017 Partager : Ecrire un commentaireJ'aime BÁNH CHƯNG BÁNH TÉT Bánh chưng ăn ngon lắm
Ăn phải nghĩ người làm
Làm bánh chưng cực lắm
Phải thức đêm thức hôm Trước hết chọn lá dong
Gạo nếp rồi đậu xanh
Cuối cùng là thịt lợn
Trọn tiêu muối vào chung Còn nếu muốn ngon hơn
Thì cho thêm quả thảo
Cùng cà cuống tinh dầu
Theo kiểu Hà Nội xưa Thịt nên chọn ba chỉ
Để không khô không bã
Cùng phụ gia tạo màu
Như lá dứa, giềng xay Gói bánh chưng công phu
Cần tu luyện nhiều năm
Cần công lực thâm hậu
Để gói bánh chắc tay Luộc bánh chưng cực nhất
Mất trời gian công sức
Luộc bằng củi thơm ngon
nhừ hơn bằng loại khác Nồi bánh phải đủ lửa
Để nước luôn luôn sôi
Phải tiếp nước liền liền
Không được đổ nước lạnh Đủ 12 giờ đun bếp
Ta có nồi bánh chưng
Tuy tốn công tốn sức
Nhưng bù lại quá vui Tôn Thất Mệnh, ngày 31 tháng 01 năm 2017
(mùng bốn tết con Gà) BÀN ỦI CON GÀ Nhà em trong xóm
Ngày xưa em có
Bàn ủi con gà
Thật là hãnh diện Kẻ tới người đi
Người mượn người trả
Mọi người coi em
Kiểu như đại gia Họ nịnh họ hót
Em như công chúa
Để em cho mượn
Bàn ủi con gà Xưa không ủi điện
Mà ủi bằng than
Cần gạt đóng mở
Có hình con gà Sau này bàn ủi
Không có con gà
Nhưng mà có điện
Chạy vô chạy ra Mết In Chai Na
Bán có mười đô
Ủi áo thẳng bưng
Chỉ tốn chút điện Bàn ủi con gà
Mẹ cất vào tủ
Thỉnh thoảng mang ra
Lau chùi sạch bụi Đôi lúc bần thần
Mẹ nghĩ rất lâu
Có lẽ mẹ đang
Nghĩ về quá khứ Riêng tôi lại nhớ
Ký ức tuổi thơ
Bàn ủi con gà
Gắn liền ảnh mẹ Hình ảnh mẹ tôi
Miệt mài ủi đồ
Chốc chốc đưa tay
Chùi mồ hôi trán Chỉ bấy nhiêu thôi
Cũng đủ nói lên
Tấm lòng bao la
Ngọt ngào của mẹ Tôn Thất Mệnh, thứ ba 01 tháng 02 năm 2017
Năm con gà, Đinh Dậu (2017) nói chuyện bàn ủi con gà. THƯƠNG ANH THỜI CON GÁI Có một người yêu tôi
Chết đi trong quá khứ
Dù tôi cố hồi tưởng
Cũng không hiện hình hài Những gì sót trong tôi
Tâm trí đã khô cằn
Là ánh mắt lẻ loi
Của cô học trò nhỏ Với chút hoa phượng đỏ
Trên chiếc xe mỏng manh
Cô đạp nhanh thật nhanh
Tôi phải về kẻo tối Cô ơi đừng đi vội
Tôi bấm còi tanh tanh
Tôi đạp xe thật nhanh
Tôi cũng về kẻo tối Thời gian trôi không phanh
Trải qua bao cuộc tình
Giờ ngồi kiểm điểm lại
Em ơi đừng trách anh Cô trách tôi vô tình
Cô trách tôi vọng tưởng
Trí óc tôi nhỏ nhoi
Và thân tôi cục mịch Cô trách tôi ngu si
Tôi là kẻ khờ dại
Một hình tướng khó coi
Cô thương thời con gái Có thể tôi vô tình
Nhưng tôi không khờ dại
Vì tôi đã lở yêu
Nàng trong tranh Tố Nữ Tôi là gã Tú Uyên
Đi yêu nàng Giáng Kiều
Rồi một đêm hôm nọ
Cùng cởi hạt về trời... Tôn-Thất Mệnh, ngày 08 tháng 02 năm 2017 MẤT NƯỚC Montreal cúp nước Cúp nước không báo trước Sáng nay đi rong về Vặn nước không thấy ướt Không lấy một giọt nước Mần răng nấu cơm ăn Mần răng rửa đống chén Dơ hèm từ hôm qua Mần răng em đánh răng Giựt cầu nước hổng chảy Mần răng em tắm gội Mần răng em … Chịu thua… Ngồi nhà không có nước Thôi thì đi chơi tiếp Bước ra cửa một bước Thấy tờ giấy chình ình Giấy báo rằng không nước Cho đến ngày hôm sau Hãy lo trữ nước trước Để khỏi phải “mất nước” Em cứ lo chơi rong Nên em không biết trước Thôi đành đi chơi tiếp Mai rồi sẽ có nước Tôn-Thất Mệnh, Montreal, ngày 10 tháng 02 năm 2017 THI SĨ Sinh ra trong cõi Ta Bà
Đôi chân lêu lổng la cà rong chơi
Đi hoài đến lúc hết hơi
Về nhà nũng nịu mẹ ơi con buồn Buồn sao con cứ đi luôn
Ở nhà giúp mẹ đi buôn đi làm
Mẹ ơi mẹ chớ làm nhàm
Con đây ghét nhất là làm con buôn Con thà con cứ la cà
Sáng đi tán dốc chiều tà làm thơ
Có ngày con được như mơ
Thành ông thi sĩ ngẩn ngơ cả ngày Tôn Thất Mệnh, ngày 11 tháng 02 năm 2017 ĐƯỜNG VỀ CỰC LẠC Sinh ra sống ở Ta Bà
Chiêm bao được Phật rước bà về Tây
Nhưng bà chưa chịu về Tây
Bởi còn lắm thứ bầy nhầy ở đây Bà xin cầu nguyện như vầy
Cho bà ở lại được đầy tám mươi
Nay bà chỉ hơn sáu mươi
Bà trông còn được không tươi tuy là Khổ nhất mắc bệnh liên miên
Cái bệnh nặng nhất là điên cái đầu
Vàng bạc không nhớ dấu đâu
Xe còn chưa chuộc, con dâu chưa về Chồng thì nhậu nhẹt ê hề
Bà thì mông mũi có bề hồi xuân
Còn có thằng rễ bất tuân
Dại gì của để cho quân này à ! Chán chường cái cõi Ta Bà
Phật khoe cõi Tịnh cũng là cõi tiên
Cõi tiên sống không ưu phiền
Thôi thì cõi tịnh một phen lên liều… Tôn Thất Mệnh, ngày 12 tháng 02 năm 2017
TRƯỢNG PHU Bước lang thang
Cũng ngang cũng dọc
Lòng bồn chồn
Cũng đấng trượng phu Lúc sinh ra
Mạt thế âm u
Cứ những tưởng
Lập nên đại nghiệp Đến lúc này
Sống qua thế kỷ
Tưởng sống lâu
Làm loạn cuộc đời Nhưng thật ra
Sinh không nhằm thời
Thời là thế
Thế thời phải thế Phủi tay đi
Biết bao nhiêu hận
Bước chân dài
Tình giận khôn nguôi Ra đi rồi
Để lại cuộc đời
Cho những kẻ
Làm nên thế kỷ Tôn-Thất Mệnh , ngày 21 tháng 03 năm 2017 TRÀ DƯ TỬU HẬU & NÓI XÀM Ngày xưa tôi thích nhậu lai rai Có bạn vui càng thêm mấy chai Dzô dzô nghĩ lại vui vô kể Tình bạn làm vui hay rượu sai Đời có cái gì cũng thử qua Cà phê thuốc lá rượu đàn bà Chỉ trừ á phiện là chưa thử Trước khi chết sẽ thử vài ca Cuộc đời ngắn ngủi sao không yên Chuyện ăn chuyện ở chuyện tình duyên Chuyện gì cũng có đô không có Bè bạn bỏ đi lúc hết tiền Chuyện đời ngắn ngủi sao ta sân Phớt tỉnh ăng-lê trước bụi trần Vào chùa gỏ mỏ thêm vài buổi Giác ngộ niết bàn đi thẳng “bâng” (*) Tương lai chẳng biết ra sao nữa Thành Phật hay ma một bước thôi Thôi thì cố gắng thành ông Địa Thỉnh thoảng được người cúng nắm xôi Tôn-Thất Mệnh , ngày 22 tháng 03 năm 2017 (*) Có chỗ đọc là thẳng "băng" : Công việc được tiến hành thẳng băng. BỨC ẢNH CŨ Ngủ quên hay ngủ quên đi
Trước khi đi ngủ quên đi hôn chàng
Nên em nằm ngủ mơ màng
Tìm chàng không gặp nên càng ngẩn ngơ Tỉnh giấc em thấy bơ vơ
Đêm nào chàng cũng làm thơ tỏ tình
Đêm nay có lẽ bực mình
Nên chàng không nói chuyện tình đôi ta Thương chàng sao lắm phong ba
Giờ chàng đang ở phương xa nơi nào
Bức ảnh chàng tặng hôm nao Ngày đêm em ấp nó vào trong tim Hôm nay thật sự đi tìm Tìm trong bức ảnh con tim của chàng Đêm nay giấc ngủ không màng Tim chàng kiếm mãi mơ màng trong đêm Tôn-Thất Mệnh , ngày 23 tháng 03 năm 2017 TỪ ẤY BIẾT YÊU Tiếng Tàu anh học nói không trôi
Anh nói được vài chục chữ thôi Trước hết gọi em là tiểu muội
Theo sau là chữ yêu em rồi Em là cô gái Tàu xinh xinh
Gặp em ở phố bất thình lình
Đôi môi chúm chím em cười nụ
Mái tóc toòng teng hai lọn xinh Từ đó mỗi chiều anh “dạo” phố
Dù mưa hay nắng cũng đều đi
Mỗi lần em gặp anh đi “dạo” Em cười duyên “nị hạo chào anh” Rồi một dạo sau em mất tiêu
Làm cho anh cứ phải buồn hiu
Tìm hỏi người quen thì mới biết
Em về quê để lấy chồng Tiều (*) Thương Tàu không dể đâu em nhỉ Xồ xí xồ xa không hiểu gì Vì em, anh đã yêu từ ấy
Nay viết dòng này để nhớ em Tôn-Thất Mệnh, 23 tháng 03 năm 2017 (*) Người Tiều Châu, Trung Quốc CHỒNG EM Chồng em ngủ ngáy như trâu Nửa đêm thức dậy hỏi bầu rượu đâu Ngủ đến trời lên đỉnh đầu Mắt nhắm mắt mở hỏi bầu rượu đâu Trưa nào cũng làm một chầu Hai xị rượu với một đầu cá kho Chàng ăn chẳng nghĩ chẳng lo Ăn xong vỗ bụng chẳng “bo” xu nào Rồi chàng rủ đánh bài cào Em sao chẳng biết lúc nào cũng thua Có lần thua tiền cúng chùa Đó tiền công đức đừng đùa chàng ơi “Tôi đâu có rảnh đùa chơi” Chàng leo lên võng Ầu ơ… Ví dầu “À ơi..! Công cha như núi Thái Sơn Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra” Tối về có đủ thịt thà Lần nào chàng cũng ăn ba chén liền Trông chàng khỏe mạnh như điên Ăn xong chàng bảo bạn “hiền” gọi qua Bạn hiền ngoài mấy quán ba Ra mà nhậu nhẹt ba hoa tối ngày Còn tôi như con trâu cày Sáng đêm chiều tối trời đày cho vui “Ầu ơ… Chiều chiều ra đứng ngõ sau… Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều” Tôn-Thất Mệnh, ngày 24 tháng 03 năm 2017 http://menhtonthatpoetry.centerblog.net/ ĐẸP Sắc đẹp là của trời cho
Không thể sửa đổi tự do nơi mình
Hồn thể như bóng với hình
Trong mà đẹp chắc ngoài còn xinh hơn Hài hòa là cái trời cho
Không thể dùng kéo dùng dao mà làm
Mắt mũi như thể chị em
Nhấn mí sửa mủi chị em mất tình Đua nhau nhấn mí xăm mày
Có ngày lủng mí tét mày cho xem
Bơm môi để giống trái tim
Môi sưng giống trái dừa xiêm bây giờ Mình người Đông Á Việt Nam
Mặt mũi là giống Tiên Rồng tặng cho
Phải giữ cho nó thơm tho
Đừng bắt chước Mỹ mà lo cả đời Tôn-Thất Mệnh, ngày 24 tháng 03 năm 2017 CHUYỆN NGÀY XƯA (EM CÒN ĐẸP KHÔNG EM) (ĐỪNG SỬA NỮA NGHE EM) Ngày xưa em đẹp như trăng Trăng của tháng tám mùa trăng xứ mình
Cớ chi bỗng bất thình lình
Em đi sửa mũi sửa mình thế em ? Đêm nay trời đầy sao đêm
Nhìn trời anh đếm, có thêm sao trời ?
Bốn ngàn sao chẵn không dời
Trăng thì chỉ một không đời nào hai Anh yêu yêu cả hình hài Hình hài mẹ đẻ, không hai của mình Mặt mũi thay đổi thình lình Không còn là cái trăng tình ngày xưa Ngày xưa dù nắng dù mưa Không son không phấn say sưa lòng người Anh yêu tiếng nói tiếng cười Má hồng răng trắng con người hồn nhiên Ca dao ru con đầu tiên Sao em không học để yên lòng chàng “Đêm thu dưới ánh trăng vàng
Ngóng về quê mẹ lệ tràn bờ mi” Mệnh Tôn-Thất Montreal ngày 25 tháng 03 năm 2017 http://menhtonthat.centerblog.net/
CHỊ TÔI Chị tôi người đẹp hoa khôi
Nay chị không trẻ đôi môi vẫn hồng
Tóc chị hớt ngắn bềnh bồng
Khác thuở con gái tóc dài chấm vai Ngày xưa chị mặc áo dài
Chiếc áo màu trắng phất phơ lụa đào
Tóc dài phủ xuống đôi vai
Chân mang đôi guốc làm từ quê ta Sau những năm tháng bôn ba
Chị tôi vẫn đẹp thướt tha thuở nào
Bây giờ là lúc hoa đào
Đâm hoa kết trái lại mùa xuân sang Tôn-Thất Mệnh, ngày 25 tháng 03 năm 2017
THƠ Tuổi không thể biết qua hình ảnh
Tâm của người không phản chiếu qua gương
Thơ không giúp để dấu yêu thương Là thi sĩ phải có nhiều độ lượng Lúc tôi buồn có ai màng đến
Đất trời buồn chỉ tôi hiểu mà thôi
Lúc tôi vui gió mây cùng vui
Khi bối rối tôi không cần lừa dối Thơ giúp tôi xa điều tội lỗi
Bởi vì thơ nguồn an ủi trong tôi
Thơ mang nhiều hiệu quả không ngờ
Thơ làm dịu đi niềm đau nỗi nhớ Hôm nay đây nắng xuân vừa đến
Nắng rọi vào vũ trụ của đời tôi
Giúp tôi vui lá xạc xào vui Vài con sóc đem nguồn an ủi tới Giản đơn giống chú nai ngơ ngác
Trong khu vườn Lộc Uyển của ngày xưa
Nói bao nhiêu cũng không vừa đủ
Nhưng không nói cũng vẫn đủ vẫn vừa Tôn-Thất Mệnh, ngày 26 tháng 03 năm 2017 Modif. Tôn-Thất Mệnh, ngày 15 tháng 12 năm 2020 CHUYẾN TÀU KÝ ỨC Hôm nay vui thật là vui
Nhận được tấm ảnh lá vàng đang rơi
Lá vàng dể kiếm mà thôi
Nhưng không dể kiếm lá vàng quê tôi Quê tôi ở tận chân trời
Muốn đến khó lắm hởi người bạn ơi
Hôm nay tôi đi thăm quê
Chuyến tàu ký ức đưa tôi về nhà Lênh đênh biển cả sơn hà
Tôi như một kẻ lạc loài từ lâu
Cố tìm về lại từ đầu
Nơi có cuống rốn cùng bầu sữa tươi Quê tôi hôm nay đang vui
Tưng bừng lễ hội đón tôi về nhà
Sau vài phút sống chan hòa
Giật mình tỉnh giấc chỉ là giấc mơ Tôn-Thất Mệnh, ngày 27 tháng 03 năm 2017
CHÂN TRỜI TỘI LỖI Nếu ta được sống hoài trên trái đất Ta sẽ không bỏ nó để ra đi Dù thượng đế có kêu về đi nữa Kệ ông ta, ta nhất định không về Trái đất nhỏ ta ở dài thế kỷ Cũng nơi đây ta có đủ vui sầu Hạnh phúc niềm đau chan chứa nhiệm màu Quên một lúc làm sao quên một kiếp Nhưng ta biết sẽ có ngày ly biệt Trái đất tròn ta vĩnh biệt nhà ngươi Tấm thân ta sẽ trả hết cho người Linh hồn cũ về đâu ta chẳng biết Và cũng có ngày đêm ta sám hối Để khi đi bớt gánh nặng trên vai Để hồn ta bay bổng chốn bồng lai Khỏi phải hối kiếp này qua kiếp khác Này hởi bạn khi đến giờ ly biệt Cứ coi như là ta bỏ cuộc vui Ta đi rồi bạn tiếp tục cuộc chơi Hẹn gặp bạn ở chân trời tội lỗi Tôn-Thất Mệnh, 10 tháng 03 năm 2017 5fb20e110d01d.site123.me HỐI TIẾC Chớ hối tiếc khi màn đêm buông xuống Vì một ngày bỏ lỡ bước em đi Hay nhiều ngày bỏ lỡ để người đi Trong một kiếp ai không từng lầm lỡ Đừng hối hận khi cuộc tình dang dở Em đi rồi than thở cũng là không Hối làm chi ta không thể ngược sông Chỉ để tìm về cội nguồn tội lỗi Em biết sầu khi còn trong lòng mẹ Anh hận đời khi vừa mới thôi nôi Thế gian này hãy nhức nhối vừa thôi Để ta có đủ thời gian rửa tội Anh cũng biết nhiều lần em bối rối Hay khóc thầm chỉ em biết mà thôi Dù anh đây tim có chẻ làm đôi Cũng không thể gởi cho em một nửa Thôi hãy khép cuộc tình dang dở ấy Chôn vào tim chôn vào tận đáy lòng Dù cuộc đời còn lại vẫn long đong Ta vẫn quyết quyết không hề hối tiếc Tôn-Thất Mệnh, 12 tháng 03 năm 2017 HOÀI NIỆM TUỔI HAI MƯƠI Trưa hôm ấy Phan Chu Trinh nắng gắt Giữa sân trường em đội nón em đi Chân em bước thướt tha đôi cánh trắng Má em hồng như vừa uống tình si Rồi chiều đến Phan Chu Trinh mưa lớn Hành lang trường em đã trốn mưa rơi Anh đừng đến sân trường đang ngập nước Mưa đang rơi lòng em rối tơi bời Phan Chu Trinh chiều nay chuyển lạnh rồi Chiếc áo dài không đủ ấm lòng em Em choàng một cái áo len màu tím Trông em xinh như cô gái đang yêu Trường tôi học năm xưa như thế đó Nó xinh xinh đẹp như buổi bình minh Hoài niệm cũ trở về từ tiềm thức Một đời người đẹp nhất tuổi hai mươi Tôn-Thất Mệnh, 12 tháng 03 năm 2017 YÊU CHI CHO KHỔ Chiều chiều tản phố Vespa Phía sau đèo bạn chạy rông ngoài đường Lắm khi đến trước cổng trường Nhìn qua liếc lại tìm người mình thương Người thương vắng bặt vô phương Kiểu này chắc phải vấn vương cả ngày Chán như trâu cái đi cày Cùng bạn xuống phố uống cà phê phin Cà phê cà tửng cà tang Nhỏ xuống từng giọt làm tan nát lòng Này mày chớ nói lòng vòng Đốt ta điếu thuốc cho lòng ta vui Đời ta khổ lắm đừng cười Cà phê uống hết cùng ngươi đi về Về nhà trùm chặt cái chăn Sao ta luôn gặp khó khăn vì tình Tôn-Thất Mệnh, 13 tháng 03 năm 2017 MỘT ĐỜI SÁM HỐI Đã lâu lắm ta quên chùa quên Phật
Cứ tưởng rằng Phật đã bỏ ta đi
Không không không nếu đã có làm gì
Phật cũng biết cả ông trời cũng biết Hôm nay đây gom những điều tha thiết
Hãy biệt ly những ý nghĩ cuồng si
Lòng thảnh thơi hướng đến đấng từ bi
Đến nơi đó một cây hương cúng Phật Ngôi chùa nhỏ trải qua nhiều thế kỷ
Ở nơi này Phật đã độ chúng sinh
Ở nơi này bao kẻ có lòng thành
Nhờ quy Phật vượt qua bao khổ ách Riêng ta phải hôm nay đi gặp Phật
Trước cổng chùa ta nghĩ nguyện gì đây
Khi mà ta tâm trí vẫn còn đầy
Bao dính mắc dể gì mà tháo gở Bước qua cổng chùa lòng ta thầm nghĩ
Tại sao đời cần có đấng từ bi Tại sao ta phải bỏ tấm lòng si Thương ai đó đâu là nguồn tội lỗi Trên chánh điện ta thấy ngài buồn tủi Bao năm rồi ta chẳng đến thăm ngài Ngài bảo rằng phải sám hối đi thôi
Bao sám hối khi tình em đã mất ? Tôn-Thất Mệnh, 14 tháng 03 năm 2017 CHUYỂN MÙA Montreal tháng ba trời đổ tuyết
Tuyết khá nhiều và chẳng lạnh bao nhiêu
Sơ sơ thôi tuyết đổ cả buổi chiều
Không lạnh lắm nghĩa là âm vài độ Năm nay lạnh, chẳng có gì mới lạ
Tuyết vẫn rơi ta vẫn sống thế thôi
Mỗi năm qua là đánh giá cuộc đời
Để chuẩn bị cho mùa xuân năm mới Này em nhé trong mùa đông lạnh giá
Em có nghe hơi thở dập dồn lên
Em có nghe từng nhịp trái tim em
Nó gấp gáp như trời đang bão tuyết Và giờ đây xuân sắp đến đông tàn
Chuẩn bị gì để em đón xuân sang
Hoa hồng đỏ hay mai vàng đào trắng
Em chọn đi anh chuẩn bị mùa xuân Xuân nơi đây không phải xuân quê mình
Nhưng ta sống nơi này bao thập kỷ
Hãy cười lên ta đừng có rỉ rên Hãy chấp nhận đây là quê hương nhỏ Tôn-Thất Mệnh, 15 tháng 03 năm 2017 Tảo hôn là một hủ tục tưởng chừng như đã mất hẳn...Thật ra hủ tục này vẫn còn ở nhiều nước trên thế giới trong đó có Việt Nam. TẢO HÔN Vợ tôi tên thật là thơ Cưới nàng từ lúc tôi chờ mọc răng Lúc đầu nàng hay lăng nhăng Bỏ tôi chơi với cô trăng một mình Nhưng mà nàng cũng thật tình Thương tôi thương cả đời mình hẩm hiu Ngày đêm nàng lo đủ điều Giặt giũ gánh nước yêu chiều “cậu hai” Thời gian gió thoảng lầu son Vợ tôi tuổi lớn tôi tròn mười lăm Vợ già chồng trẻ ăn nằm Nằm thì khác chỗ ăn nhằm khác mâm Mẹ tôi muốn cháu để bồng Hôm nay mẹ cưới cho tôi một nàng Nàng là con nhà giàu sang Sẵn sàng sinh nở cho chàng vài trai Cần trai nối dõi tông đường Vợ tôi già quá không đường sinh con Chiều chiều nắng xuống đầu non Hướng về quê mẹ nàng dâng mi sầu Thương cho thân gái dãi dầu Anh vui duyên mới âu sầu em mang Lấy nhau anh chưa biết bò Đến nay em vẫn còn là gái trinh ! Tôn Thất Mệnh, ngày 16 tháng 03 năm 2017 http://menhtonthatpoetry.centerblog.net/ HIỆN THỰC Mặt hồ dưới ánh trăng đêm
Ngàn thơ ngàn ý ngàn câu ân tình
Hôm nay ta hiện nguyên hình
Mặt hồ soi rõ vườn hồng trong tim Nhắm mắt một lát đi em
Anh sẽ thắp sáng những cây đèn cầy
Vào tim anh lấy hoa này
Gặp em hoa sẽ nở bùng trong đêm Được rồi mở mắt đi em
Anh sẽ đốt lửa cho em sưởi cùng
Những điều ước nguyện trong lòng
Sẽ thành hiện thực trong vòng tay em Ôi ! Tình yêu
Ôi ! Tình bạn
Em đẹp nhất trong cuộc đời này ! Tôn-Thất Mệnh, 17 tháng 03 năm 2017 THỨ BẢY BUỒN GHÊ Hôm nay trời đẹp tuyết không rơi Trời xanh mây trắng lạnh đầy vơi Nhìn hàn thử biểu âm vài độ Mặc ít đồ thôi cho thảnh thơi Thứ bảy đi chơi đã nhất đời Chiều về thong thả nghỉ ngơi thôi Chủ nhật rảnh rang ta cứ tiếp Thứ hai bận bịu khó mà chơi Đời người có lúc buồn vô kể Khi già chống gậy đếm từng hơi Được chơi ta cứ chơi chơi tiếp Đến khi xuống lỗ hết trò chơi Tôn-Thất Mệnh, ngày 18 tháng 03 năm 2017 XUÂN MUỘN & CÀNH ĐÀO NỞ HOA Hôm qua nghe nói xuân về
Hôm nay bỡ ngỡ xuân về hay chưa
Ngoài cửa cho đến giữa trưa
Mặt trời rọi bóng cây thưa vẩy chào Cành thưa trụi lá đong đưa
Gió xuân lạnh lẽo đông chưa hết mùa
Dưới sân tuyết, vẫn vui đùa
Một con chim nhỏ chào mùa xuân sang Đêm qua xuân đã về nhanh
Âm thầm như thể gái lành đi đêm
Tuyết còn phủ kín đất mềm Vườn rau sân cỏ chờ thêm vài tuần Còn anh đừng có đợi trông
Chờ em trong cái lạnh đông thế này
Dù rằng em đã về đây
Mặt em chưa rửa thân đầy khói sương Muốn gặp vì nhớ vì thương
Đợi em trang điểm ướp hương thơm vào
Ít nhất một tháng nữa nào
Thế giới bừng sáng cành đào nở hoa Tôn-Thất Mệnh , ngày 21 tháng 03 năm 2017
CHÂN TRỜI TỘI LỖI Nếu ta được sống hoài trên trái đất Ta sẽ không bỏ nó để ra đi Dù thượng đế có kêu về đi nữa Kệ ông ta, ta nhất định không về Trái đất nhỏ ta ở dài thế kỷ Cũng nơi đây ta có đủ vui sầu Hạnh phúc niềm đau chan chứa nhiệm màu Quên một lúc làm sao quên một kiếp Nhưng ta biết sẽ có ngày ly biệt Trái đất tròn ta vĩnh biệt nhà ngươi Tấm thân ta sẽ trả hết cho người Linh hồn cũ về đâu ta chẳng biết Và cũng có ngày đêm ta sám hối Để khi đi bớt gánh nặng trên vai Để hồn ta bay bổng chốn bồng lai Khỏi phải hối kiếp này qua kiếp khác Này hởi bạn khi đến giờ ly biệt Cứ coi như là ta bỏ cuộc vui Ta đi rồi bạn tiếp tục cuộc chơi Hẹn gặp bạn ở chân trời tội lỗi Tôn-Thất Mệnh, 10 tháng 03 năm 2017 5fb20e110d01d.site123.me HỐI TIẾC Chớ hối tiếc khi màn đêm buông xuống Vì một ngày bỏ lỡ bước em đi Hay nhiều ngày bỏ lỡ để người đi Trong một kiếp ai không từng lầm lỡ Đừng hối hận khi cuộc tình dang dở Em đi rồi than thở cũng là không Hối làm chi ta không thể ngược sông Chỉ để tìm về cội nguồn tội lỗi Em biết sầu khi còn trong lòng mẹ Anh hận đời khi vừa mới thôi nôi Thế gian này hãy nhức nhối vừa thôi Để ta có đủ thời gian rửa tội Anh cũng biết nhiều lần em bối rối Hay khóc thầm chỉ em biết mà thôi Dù anh đây tim có chẻ làm đôi Cũng không thể gởi cho em một nửa Thôi hãy khép cuộc tình dang dở ấy Chôn vào tim chôn vào tận đáy lòng Dù cuộc đời còn lại vẫn long đong Ta vẫn quyết quyết không hề hối tiếc Tôn-Thất Mệnh, 12 tháng 03 năm 2017 HOÀI NIỆM TUỔI HAI MƯƠI Trưa hôm ấy Phan Chu Trinh nắng gắt Giữa sân trường em đội nón em đi Chân em bước thướt tha đôi cánh trắng Má em hồng như vừa uống tình si Rồi chiều đến Phan Chu Trinh mưa lớn Hành lang trường em đã trốn mưa rơi Anh đừng đến sân trường đang ngập nước Mưa đang rơi lòng em rối tơi bời Phan Chu Trinh chiều nay chuyển lạnh rồi Chiếc áo dài không đủ ấm lòng em Em choàng một cái áo len màu tím Trông em xinh như cô gái đang yêu Trường tôi học năm xưa như thế đó Nó xinh xinh đẹp như buổi bình minh Hoài niệm cũ trở về từ tiềm thức Một đời người đẹp nhất tuổi hai mươi Tôn-Thất Mệnh, 12 tháng 03 năm 2017 YÊU CHI CHO KHỔ Chiều chiều tản phố Vespa Phía sau đèo bạn chạy rông ngoài đường Lắm khi đến trước cổng trường Nhìn qua liếc lại tìm người mình thương Người thương vắng bặt vô phương Kiểu này chắc phải vấn vương cả ngày Chán như trâu cái đi cày Cùng bạn xuống phố uống cà phê phin Cà phê cà tửng cà tang Nhỏ xuống từng giọt làm tan nát lòng Này mày chớ nói lòng vòng Đốt ta điếu thuốc cho lòng ta vui Đời ta khổ lắm đừng cười Cà phê uống hết cùng ngươi đi về Về nhà trùm chặt cái chăn Sao ta luôn gặp khó khăn vì tình Tôn-Thất Mệnh, 13 tháng 03 năm 2017 MỘT ĐỜI SÁM HỐI Đã lâu lắm ta quên chùa quên Phật
Cứ tưởng rằng Phật đã bỏ ta đi
Không không không nếu đã có làm gì
Phật cũng biết cả ông trời cũng biết Hôm nay đây gom những điều tha thiết
Hãy biệt ly những ý nghĩ cuồng si
Lòng thảnh thơi hướng đến đấng từ bi
Đến nơi đó một cây hương cúng Phật Ngôi chùa nhỏ trải qua nhiều thế kỷ
Ở nơi này Phật đã độ chúng sinh
Ở nơi này bao kẻ có lòng thành
Nhờ quy Phật vượt qua bao khổ ách Riêng ta phải hôm nay đi gặp Phật
Trước cổng chùa ta nghĩ nguyện gì đây
Khi mà ta tâm trí vẫn còn đầy
Bao dính mắc dể gì mà tháo gở Bước qua cổng chùa lòng ta thầm nghĩ
Tại sao đời cần có đấng từ bi Tại sao ta phải bỏ tấm lòng si Thương ai đó đâu là nguồn tội lỗi Trên chánh điện ta thấy ngài buồn tủi Bao năm rồi ta chẳng đến thăm ngài Ngài bảo rằng phải sám hối đi thôi
Bao sám hối khi tình em đã mất ? Tôn-Thất Mệnh, 14 tháng 03 năm 2017 CHUYỂN MÙA Montreal tháng ba trời đổ tuyết
Tuyết khá nhiều và chẳng lạnh bao nhiêu
Sơ sơ thôi tuyết đổ cả buổi chiều
Không lạnh lắm nghĩa là âm vài độ Năm nay lạnh, chẳng có gì mới lạ
Tuyết vẫn rơi ta vẫn sống thế thôi
Mỗi năm qua là đánh giá cuộc đời
Để chuẩn bị cho mùa xuân năm mới Này em nhé trong mùa đông lạnh giá
Em có nghe hơi thở dập dồn lên
Em có nghe từng nhịp trái tim em
Nó gấp gáp như trời đang bão tuyết Và giờ đây xuân sắp đến đông tàn
Chuẩn bị gì để em đón xuân sang
Hoa hồng đỏ hay mai vàng đào trắng
Em chọn đi anh chuẩn bị mùa xuân Xuân nơi đây không phải xuân quê mình
Nhưng ta sống nơi này bao thập kỷ
Hãy cười lên ta đừng có rỉ rên Hãy chấp nhận đây là quê hương nhỏ Tôn-Thất Mệnh, 15 tháng 03 năm 2017 Tảo hôn là một hủ tục tưởng chừng như đã mất hẳn...Thật ra hủ tục này vẫn còn ở nhiều nước trên thế giới trong đó có Việt Nam. TẢO HÔN Vợ tôi tên thật là thơ Cưới nàng từ lúc tôi chờ mọc răng Lúc đầu nàng hay lăng nhăng Bỏ tôi chơi với cô trăng một mình Nhưng mà nàng cũng thật tình Thương tôi thương cả đời mình hẩm hiu Ngày đêm nàng lo đủ điều Giặt giũ gánh nước yêu chiều “cậu hai” Thời gian gió thoảng lầu son Vợ tôi tuổi lớn tôi tròn mười lăm Vợ già chồng trẻ ăn nằm Nằm thì khác chỗ ăn nhằm khác mâm Mẹ tôi muốn cháu để bồng Hôm nay mẹ cưới cho tôi một nàng Nàng là con nhà giàu sang Sẵn sàng sinh nở cho chàng vài trai Cần trai nối dõi tông đường Vợ tôi già quá không đường sinh con Chiều chiều nắng xuống đầu non Hướng về quê mẹ nàng dâng mi sầu Thương cho thân gái dãi dầu Anh vui duyên mới âu sầu em mang Lấy nhau anh chưa biết bò Đến nay em vẫn còn là gái trinh ! Tôn Thất Mệnh, ngày 16 tháng 03 năm 2017 http://menhtonthatpoetry.centerblog.net/ HIỆN THỰC Mặt hồ dưới ánh trăng đêm
Ngàn thơ ngàn ý ngàn câu ân tình
Hôm nay ta hiện nguyên hình
Mặt hồ soi rõ vườn hồng trong tim Nhắm mắt một lát đi em
Anh sẽ thắp sáng những cây đèn cầy
Vào tim anh lấy hoa này
Gặp em hoa sẽ nở bùng trong đêm Được rồi mở mắt đi em
Anh sẽ đốt lửa cho em sưởi cùng
Những điều ước nguyện trong lòng
Sẽ thành hiện thực trong vòng tay em Ôi ! Tình yêu
Ôi ! Tình bạn
Em đẹp nhất trong cuộc đời này ! Tôn-Thất Mệnh, 17 tháng 03 năm 2017 THỨ BẢY BUỒN GHÊ Hôm nay trời đẹp tuyết không rơi Trời xanh mây trắng lạnh đầy vơi Nhìn hàn thử biểu âm vài độ Mặc ít đồ thôi cho thảnh thơi Thứ bảy đi chơi đã nhất đời Chiều về thong thả nghỉ ngơi thôi Chủ nhật rảnh rang ta cứ tiếp Thứ hai bận bịu khó mà chơi Đời người có lúc buồn vô kể Khi già chống gậy đếm từng hơi Được chơi ta cứ chơi chơi tiếp Đến khi xuống lỗ hết trò chơi Tôn-Thất Mệnh, ngày 18 tháng 03 năm 2017 XUÂN MUỘN & CÀNH ĐÀO NỞ HOA Hôm qua nghe nói xuân về
Hôm nay bỡ ngỡ xuân về hay chưa
Ngoài cửa cho đến giữa trưa
Mặt trời rọi bóng cây thưa vẩy chào Cành thưa trụi lá đong đưa
Gió xuân lạnh lẽo đông chưa hết mùa
Dưới sân tuyết, vẫn vui đùa
Một con chim nhỏ chào mùa xuân sang Đêm qua xuân đã về nhanh
Âm thầm như thể gái lành đi đêm
Tuyết còn phủ kín đất mềm Vườn rau sân cỏ chờ thêm vài tuần Còn anh đừng có đợi trông
Chờ em trong cái lạnh đông thế này
Dù rằng em đã về đây
Mặt em chưa rửa thân đầy khói sương Muốn gặp vì nhớ vì thương
Đợi em trang điểm ướp hương thơm vào
Ít nhất một tháng nữa nào
Thế giới bừng sáng cành đào nở hoa Tôn-Thất Mệnh , ngày 21 tháng 03 năm 2017
DẤU MỐC CUỘC ĐỜI Ta hãy ngủ để cho đời nó thức Khuya lắm rồi sao để lệ tuôn rơi Nước mắt ta là chứng cớ cuộc đời Một lần tủi một lần sang trang mới Cuộc đời cát bụi làm ta thao thức Để mỗi đêm đếm lại các vì sao Đêm nay ít sao hơn sao đêm trước Thế là xong, một dấu mốc cuộc đời Đời bão tố ta mang nhiều dấu mốc Dấu mốc nào cũng rát bỏng triền miên Đừng tưởng rằng ta dại dột hay điên Chỉ có thể, ta sinh lầm thế kỷ Ly rượu cạn men say còn vô hạn Cứ rót vào ta uống mãi không say Tưởng chừng như ta dối trá lâu nay Ta không dối chỉ sinh lầm thế kỷ Tôn-Thất Mệnh , Montreal ngày 15 tháng 06 năm 2017 http://menhtonthat.centerblog.net/ TÓC Ông trời cho tóc làm chi
Tóc đen tóc trắng tóc gì mà nâu
Lơ thơ vài sợi trên đầu Đi đâu có mũ che đầu mới đi Là phận làm trai phải lỳ
Chàng em để tóc ly kỳ như em
Tóc dài chàng chải ngày đêm
Tô son điểm phấn má hồng răng... đen Răng thì chàng không thích đen
Đen vì chàng “hổng” đánh răng bao giờ Răng đen tóc đỏ chàng khờ Gặp em chàng nói muốn bờ mông cao Muốn cao thì bơm cho cao Cởi ra em lấy con dao mổ liền Chàng là vị khách đầu tiên Cho em mổ thử không tiền đừng lo Tôn-Thất Mệnh , Montreal 30 tháng 04 năm 2017 http://menhtonthat.centerblog.net/ THẾ GIỚI BUỒN Khi tôi thức họ đều đi ngủ Khi tôi mơ họ tỉnh không mơ Đến bao giờ địa cầu xoay đủ Để Đông buồn gặp mặt Tây vui Cũng thế khi trời tây vắng lặng Thì trời đông bảo tố bùng lên Tây hoàng hôn mặt trời vừa lặn Thì bên đông họ đón bình minh Nếu trách trách thiên nhiên bất nghĩa Có hờn hờn Thượng đế vô minh Tạo nên một thế giới vô tình Còn tôi đây một đời vô tội Thượng đế ơi xin đừng vội vã Cho tôi xin một chút quyền uy Thổi biến đi ân oán cuộc đời Dù phải xóa tình xưa nghĩa cũ Tôn-Thất Mệnh, ngày 02 tháng 03 năm 2017 BẾN ĐỖ Anh đang tìm bến đỗ… Trên con sông ngàn dặm đỗ đâu đây Khi mà anh ở tận cuối trời mây Trên sông lớn đang tràn về biển cả Thuyền anh nhỏ nhưng anh là cá lớn Ao sông hồ không thể giúp anh khôn Anh giương vây chờ sóng dữ đổ dồn Anh kiêu hãnh ung dung ra cửa Đại Đến cửa Đại lòng anh bao bối rối Anh chơ vơ giữa sóng nước mênh mông Anh sợ lắm muốn quay thuyền trở lại Để ngược dòng về bến đỗ bình yên Ở cửa Đại dòng sông tuy gấp rút Nước đổ dồn vào nước mẹ biển Đông Thuyền nhấp nhô với đợt sóng vô cùng Anh thỏa chí hôm nay anh vùng vẫy Vào biển mặn lòng hiên ngang sống dậy Biển có sâu anh há sợ gì đâu Biển cho anh một cuộc sống nhiệm mầu Anh đang tìm bến đỗ… Tôn-Thất Mệnh, 04 tháng 03 năm 2017 NAMASTE Anh không có đời em sầu lắm nhỉ Khi em buồn ai vuốt tóc em vui Khi em khóc tựa vai ai em khóc Môi em khô ai thắm lại đôi môi Nhất là mỗi buổi chiều đông sắp tới Ai đón em trên ngõ tuyết rơi đầy Và hè đến giữa trưa trời nắng gắt Ai đổ mồ hôi vội kiếm kem tươi Anh không có chắc em buồn ghê lắm Năm tháng vui bằng một thế kỹ sầu Một mai kia khi vĩnh biệt cõi đời Em một mình lủi thủi xuống mồ hoang Có khi nào em nghĩ chuyện vu vơ Như một mai anh chết bởi dại khờ Em có phải tiển anh về hỏa ngục ? Namaste namaste … Tôn-Thất Mệnh, 05 tháng 03 năm 2017 http://ttmenh.centerblog.net/ CƠN MƯA CHIỀU HÔM ẤY Chiều hôm ấy sao anh không đến đón Mưa dầm dề cuốn cả lá phong đi Hãy đợi em vì em đã bận thi Em ra trể xin anh đừng trách móc Nếu anh trách trách ông thầy Việt sử Ổng ra đề em thấy khó làm sao Ổng bắt tụi em tìm trong sử Việt Một chuyện tình sử Việt có ghi danh Đố anh biết chuyện tình nào em thích Anh nghĩ em thích tiếng sáo Trương Chi Đúng rồi anh em thích sáo Trương Chi Nhưng không thích nàng Mỵ Nương hờ hửng Gió thổi mạnh chiếc dù em cong gãy Hởi anh yêu anh đang nghĩ gì đây Hay anh nghĩ Tiên Dung tình em chọn Nhất Dạ Đầm Chử Đồng Tử thăng thiên Anh lầm rồi em không thích thăng thiên Em chỉ muốn ở trần gian vui vẻ ... Anh chưa đến sao chờ hoài không đến Gió đổi chiều mưa tạt ướt đôi vai… Em bắt đầu cảm thấy lạnh rồi anh Sao anh vẫn chưa trả lời em nhỉ Và có lẽ lần này theo em nghĩ Anh cho là em đã chọn Sơn Tinh Anh yêu ơi anh nhầm lẫn nữa rồi Chiều hôm ấy dù trời mưa trời gió Nhưng trong lòng em chỉ chọn tình anh Tình của mình sẽ được sử ghi danh Chiều hôm ấy dù mưa hay nắng gắt Nắng cũng không về mưa cũng không đi Ở đây em chờ với tấm lòng si Chờ anh đến người em yêu muôn thuở Tôn-Thất Mệnh, 05 tháng 03 năm 2017 http://tonthatmenh.centerblog.net/ NGỒI THIỀN Tất Đạt Đa bốn mươi chín ngày thiền định Đắc đạo thành Phật Tổ Như Lai Tôi đây không dám bắt chước Ngài Chỉ xin tập ngồi thiền chơi vài bửa Lúc đầu định ngồi mỗi lần nữa tiếng Càng ngồi lâu càng mỏi gối đau lưng Ngứa chỗ này chỗ kia ngứa lung tung Thò tay gải miệng càm ràm chửi đổng Thôi thì cố định thần thêm mười phút Miệng đếm thầm hơi thở hít vô ra Đếm một tới mười rồi mười về một Một lúc sau thấy có hiệu quả liền Đếm hồi lâu tưởng đâu thành Phật Mắt lim dim đi về cỏi thần tiên Đầu quẹo một bên giật mình tỉnh giấc Thì ra mình đang ngủ gật ngủ gà Nghĩ kỷ lại nên quy y theo Phật Cái gì mình làm được cứ làm ngay Tránh sát sinh tà dâm nói dối Không uống rượu và các chất say Tôn-Thất Mệnh, 06 tháng 03 năm 2017 DU HÍ CUỐI TUẦN Đi chơi chẳng biết đâu mà chơi Thằng Tư con Tám rủ đi bơi Bơi thì cũng thích nhưng mà lạnh Thả bộ trên bờ cũng được thôi... Thả bộ trên bờ thì mỏi chưn (*) Biển đá gì đâu nhọn quá chừng Phải đi rón rét như ăn trộm Kiếm chỗ nào ngồi đở mỏi lưng Thằng Tư con Tám rủ đi câu Phải nhờ Tư Tám mắc mồi câu Con trùn mà cũng sợ không giết Thì hỏi làm sao cá mắc câu Câu hoài phát chán cá không ăn Rủ nhau mua cá sống nhăn răng Đem về nấu cháo nồi to tướng Post lên Phê Bút nói lăng nhăng Tôn-Thất Mệnh , 09 mars 2017 Chú thích : Chưn có nghĩa là chân, có lẽ là danh từ địa phương ở miền trung. HỒI TƯỞNG Lúc nhỏ thích tắm Mỹ Khê (*) Bơi thì không giỏi lội thì khỏi chê Mười ba biết đi chọc quê Về nhà bị bố đánh cho nhừ đòn Đến lúc mười sáu "trăng tròn" Tưởng đâu đã lớn bắt đầu thử yêu Nhưng chắc là chưa biết yêu Nên hỏi thử mẹ đã từng yêu ai Qua ánh mắt mẹ nói nhiều Đôi chút chế diễu nhưng đầy khoan dung Con ơi mẹ đã yêu nhiều Yêu con yêu bố yêu nhiều quê ta Sao con cứ hỏi lung tung Sau này con lớn vợ con trả lời… Tôn-Thất Mệnh, 09 mars 2017 (*) Mỹ Khê : Một bải biển rất đẹp tại thành phố miền trung Đà Nẵng. MÙA XUÂN ĐÃ MẤT Chiều về gió đến mây đan Trời xanh mây trắng xuân sang từng giờ Xa xa cánh nhạn đang chờ ? Xuân về cánh nhạn hửng hờ với mây Làm thơ em học từ đây Tháng hai đã hết còn đầy tháng ba Từ ngày em hết thiết tha Tháng ba em hỏi ve ca mùa hè ! Xuân không còn nữa sang hè Hè sang rồi đến thu tàn cũng xong Đời người sao cứ long đong Vì yêu mà phải cầu mong bao điều! Gió xuân không đến ai trông ? Sao gió đến trể mây không còn hồn Lòng em vẫn cứ bồn chồn Anh là mây trắng vẫn còn lững lơ Tôn-Thất Mệnh, Montreal ngày 10 tháng 03 năm 2017
34 ...