MONTREAL SOLO- Chiều một mình dạo phố
Viết để tặng Lê Thị Diệu Hương (ngày 06 tháng giêng 2021)
Chiều thứ bảy một mình anh dạo phố
Bước chân buồn thầm nhắc đến tên em
Đôi tay buồn lạc lõng cả buổi chiều
Chân rảo bước ! Mà hồn trong vô vọng
Chiều thứ bảy một mình anh dạo phố
Gió thu về em có lạnh hay không
Mà sao anh luôn cảm thấy lạnh căm
Anh xuẩn ngốc lấy cô đơn đùa gió
Này có phải em không là mây trắng
Mây bay đi anh sẽ có trăng về...
Chiều thứ bảy có trăng về một nữa
Chỉ nữa vầng trăng ! Thế nữa kia đâu
Chiều thứ bảy một mình anh dạo phố
Đời vắng em rồi biết lấy ai vui
Này trăng hỡi ! Dù ta thành đá cuội
Nữa vầng này vẫn đợi nữa vầng kia
Montreal 06 tháng 01 năm 2021
Hình của Vincent van Gogh
MỘT TIẾNG CHUÔNG CHÙA
Chuông chùa đổ chiều nay sao sớm quá
Vạn sinh linh bỗng đã phải giật mình
Tâm hồn tôi như thoát khỏi vô minh
Lòng thanh thản mỉm cười như sen nở
Tiếng chuông báo thân tôi là cát bụi
Hồn và tâm trong sáu cõi luân hồi
Sống và chết coi là như thay áo
Tâm bình yên mọi sự mặc duyên sinh
Tôi đã sống qua bao ngày buông thả
Tôi không tìm được hạnh phúc ! Vì sao
Hồi chuông đó đã làm tôi thức tỉnh
Mọi chuyện trong đời có diệt có sinh
Montreal ngày 29 tháng 12 năm 2020
ĐÀ NẴNG SÔNG HÀN 2
Bên ni sông Hàn có công viên ghế đá
Bên tê sông Hàn có cây lá sum sê
Bên ni ngó qua bên tê
Thương anh thì đợi anh về thăm quê
Quê em có nhịp cầu tre
Vào mỗi trưa hè có ve kêu ve...
Quê em có ao cá trê
Tre cao ngất ngưởng cá quê tràn trề
Quê anh có hàng cây me
Cùng hàng phượng vĩ mát che nắng chiều
Chiều hôm ghế đá đìu hiu
Đốt vài điếu thuốc lòng hiu hiu buồn
Bên ni nhớ em quá nhớ
Ở bên tê em có nhớ anh không
Nhớ thì hãy cố chờ trông
Chuyến đò ngang sẽ sang sông gặp nàng
Ngày 21 tháng 12 năm 2020
CHỒNG EM
Chồng em ngủ ngáy như trâu
Nửa đêm thức dậy hỏi bầu rượu đâu
Ngủ đến trời lên đỉnh đầu
Mắt nhắm mắt mở hỏi bầu rượu đâu
Trưa nào cũng làm một chầu
Hai xị rượu với một đầu cá kho
Chàng ăn chẳng nghĩ chẳng lo
Ăn xong vỗ bụng chẳng “bo” xu nào
Rồi chàng rủ đánh bài cào
Em sao chẳng biết lúc nào cũng thua
Có lần thua tiền cúng chùa
Đó tiền công đức đừng đùa chàng ơi
“Tôi đâu có rảnh đùa chơi”
Chàng leo lên võng Ầu ơ… Ví dầu
“À ơi..! Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”
Tối về có đủ thịt thà
Lần nào chàng cũng ăn ba chén liền
Trông chàng khỏe mạnh như điên
Ăn xong chàng bảo bạn “hiền” gọi qua
Bạn hiền ngoài mấy quán ba
Ra mà nhậu nhẹt ba hoa tối ngày
Còn tôi như con trâu cày
Sáng đêm chiều tối trời đày cho vui
“Ầu ơ… Chiều chiều ra đứng ngõ sau…
Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều”
Ngày 17 tháng 12 năm 2020
http://menhtonthatpoetry.centerblog.net/
THƠ
Tuổi không thể biết qua hình ảnh
Tâm của người không phản chiếu qua gương
Thơ không giúp để dấu yêu thương
Là thi sĩ phải có nhiều độ lượng
Lúc tôi buồn có ai màng đến
Đất trời buồn chỉ tôi hiểu mà thôi
Lúc tôi vui gió mây cùng vui
Khi bối rối tôi không cần lừa dối
Thơ giúp tôi xa điều tội lỗi
Bởi vì thơ nguồn an ủi trong tôi
Thơ mang nhiều hiệu quả không ngờ
Thơ làm dịu đi niềm đau nỗi nhớ
Hôm nay đây nắng xuân vừa đến
Nắng rọi vào vũ trụ của đời tôi
Giúp tôi vui lá xạc xào vui
Vài con sóc đem nguồn an ủi tới
Giản đơn giống chú nai ngơ ngác
Trong khu vườn Lộc Uyển của ngày xưa
Nói bao nhiêu cũng không vừa đủ
Nhưng không nói cũng vẫn đủ vẫn vừa
Ngày 26 tháng 03 năm 2017
CHIỀU VỀ
Mây về sưởi ấm nắng chiều
Hoàng hôn xuống khói lam chiều bốc cao
Chiều tà sao cứ nao nao
Nhớ em lòng thấy buồn sao là buồn
Mỗi lần như thế là buông
Cây đờn có khảy cũng không tuôn lời
Gió đưa cành liễu chơi vơi
Chiều hôm vừa xuống là khơi nỗi sầu
Sao lòng ta cứ rầu rầu
Yêu em thì phải âu sầu thế sao ?
Bỏ đi lấy gì thế vào
Cho đời ta khỏi lao đao vì tình
Nhìn đời bằng cặp mắt xinh
Bỏ đi những lúc vô tình nhớ em
Coi em như tấm màn đêm
Bên kia màn vẫn có thêm sao trời
Chiều tà nghe tiếng chuông rơi
Bỏ đi để được thảnh thơi cuộc đời
Đêm về ta đếm sao trời
Mỗi sao là một kiếp đời oái oăm ...
Ngày 15 tháng 12 năm 2020
ĐẤT QUẢNG QUÊ TA
Ai ra xứ Huế thì ra
Ai vào đất Quảng hỏi ta rồi vào
Địa linh đất Quảng anh hào
Anh hùng đất Quảng máu đào tưới rau
Ngày xưa ngõ trước ngõ sau
Ra vào đất Quảng bẩm Tàu hỏi Tây
Ngày nay đất Quảng còn đây
Giang sơn gấm vóc cùng xây dựng nhà
Vì lòng còn nhớ quê ta
Nên vài câu hát câu ca để đời
Hòa Vang, Tiên Phước, Trà My
Điện Bàn, Đại Lộc, Tam Kỳ, Quế Sơn
Huyền Trân không có giận hờn (*)
Cho vùng đất mới tiếng đờn câu ca
Anh hùng hào kiệt đâu xa
Ngay trên đất Quảng quê ta hiền hòa...
Tôn-Thất Mệnh, Montreal 29 tháng mười một năm 2020
(*) Vào năm 1570, chúa Tiên Nguyễn Hoàng được lệnh kiêm lãnh hai xứ Thuận Hóa và Quảng Nam.
-- TỰ BÌNH THƠ --
“Ai ra xứ Huế thì ra
Ai vào đất Quảng hỏi ta rồi vào”
Tại sao lại hỏi ”ta”. Ta đây là ai ? Ta đây là ông Tôn-Thất Mệnh ?
Như vậy thì ông Tôn-Thất Mệnh kiêu ngạo quá ! Nếu các bạn đọc tiếp bài thơ thì vài hàng dưới có câu : “Ra vào đất Quảng bẩm Tàu hỏi Tây”. Ngày xưa ra vào đất Quảng phải bẩm trình tụi thực dân, ngày nay “hỏi ta” là được rồi. Thật sự ngày nay không cần hỏi ai cả, ai muốn ra thì ra, ai muốn vào thì vào.
Như vậy chữ “Ta” ở đây, không phải là ông Tôn-Thất Mệnh hay là một ai khác mà chính là người Việt Nam chúng ta...
Chữ ta này trong bài thơ bắt đầu từ đây tôi sẽ để trong hai “ngoặc kép” để độc giả tự mình cố tìm hiểu mà không cần sự giải thích của tác giả. Thơ là nó như vậy, không thể một ai giải thích cho ai để hiểu thơ và thưởng thức thơ, mỗi người hiểu mỗi cách tùy theo trình độ thưởng thức thơ của mình...
-- ĐẤT QUẢNG QUÊ TA --
Ai ra xứ Huế thì ra
Ai vào đất Quảng hỏi “ta” rồi vào
Đất Quảng địa linh anh hào
Anh hùng đất Quảng máu đào tưới rau
Ngày xưa ngõ trước ngõ sau
Ra vào đất Quảng bẩm Tàu hỏi Tây
Ngày nay đất Quảng còn đây
Giang sơn gấm vóc cùng xây dựng nhà
Vì lòng còn nhớ quê ta
Nên vài câu hát câu ca để đời
Hòa Vang, Tiên Phước, Trà My
Điện Bàn, Đại Lộc, Tam Kỳ, Quế Sơn
Huyền Trân không có giận hờn (*)
Cho vùng đất mới tiếng đờn câu ca
Anh hùng hào kiệt đâu xa
Ngay trên đất Quảng quê ta hiền hòa...
Montreal 29 tháng mười một năm 2020
(*) Vào năm 1570, chúa Tiên Nguyễn Hoàng được lệnh kiêm lãnh hai xứ Thuận Hóa và Quảng Nam.
CHIẾC CẦU ĐÃ GÃY
Thôi ! Chấm hết …
Một chiếc cầu đã gãy
Bên kia sông em tức tưởi quay đi
Bên này sông anh hối hận trông chờ
Chờ gì nhỉ, chỉ chờ cầu sửa vội
Để theo em và trả lại em yêu
Trả lại một không gian đầy ảo giác
Và thời gian không lặp lại bao giờ
Cuộc tình ta ôi đầy những bất ngờ
Đang âu yếm bổng bơ vơ lầm lỡ
Đang cùng trải những tháng ngày vui vẻ
Bổng cô liêu xa vắng nhớ người yêu
Nay ta biết tình ta là tội lỗi
Tội lỗi đưa bao ngày tháng qua rồi
Chiếc cầu này hãy đập bỏ đi thôi
Đừng sửa lại một chiếc cầu dĩ vãng
Montreal 24 tháng 10 năm 2020
CHIẾC NHẪN ĐỜI TA
Đây là chiếc nhẫn của đời ta
Nằm trong hộc tủ mấy năm qua
Nó không còn muốn theo ta nữa
Nó chẵng buồn lòng kiếm lối ra
Nhẫn vàng nhẫn bạc nhẫn kim cương
Chỉ tổ làm cho khổ đoạn trường
Hạnh phúc bao nhiêu cùng chiếc nhẫn
Mà đời sao vẫn thiếu tình thương
Chiếc nhẫn vô tri mi có hay
Tuy ta chai đá tự bao rày
Nhìn mi ta nhớ ta yêu lắm
Nên nhốt mi vào tủ đắm say
Nay ta khóa tủ giam mi lại
Nhốt cho vạn đại vô chung quy
Chìa khóa ta đem thùng rác bỏ
Lâu ngày ta cũng sẽ quên mi
Montreal ngày 12 tháng 10 năm 2020
MƯỜI THU
Trời ơi thu sắp hết rồi sao ?
Thu đến thu đi lẹ quá nào !
Mười thu rũ nhẹ như cơn mộng
Giấc ngủ ngàn thu em thấy sao ?
Em đã xa rồi tôi ở đây
Mười thu như gió thoảng mây bay
Em đâu có đếm mùa thu chết
Lặng lẽ mình tôi đếm tháng ngày
Hôm ấy tôi lên chùa cúng em
Chủ nhật mưa thu dội trước thềm
Tiếng thu trong tiếng chuông cùng mõ
Kỹ niệm mười năm của một đêm
Là một đêm thu vô hạn thương
Em đi để lại một mùi hương
Hôm nay cũng chỉ mùi hương ấy
Em hãy về đây trong khói sương
Montreal ngày 18 tháng 11 năm 2012